Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 668

 
"Đương nhiên là thật, mẹ không lừa con đâu." Khương Du Mạn thầm bổ sung trong lòng, đây đều là những lời nói dối thiện ý.

Phó Tư Diệp không biết tiếng lòng của mẹ, lập tức tin ngay, vui vẻ hẳn lên.

Rõ ràng bé cũng rất tò mò về căn nhà mới, cứ quấn lấy mẹ đòi mẹ dẫn đi.

Khương Du Mạn lấy ra bộ dạng gia trưởng, "Con nên học viết chữ số đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến đi chơi."

Cứ nhắc đến viết chữ số, Tiểu Diệp lại nhăn nhó như bị mắc nợ, nó lườm cuốn vở tập viết, tựa như làm vậy có thể tự động điền đầy các ô trống vậy.

Phó Cảnh Thần gọt bút chì cho nó, định dạy nó viết số, Tiểu Diệp cứ né trái né phải, "Con muốn mẹ cơ."

Chờ Khương Du Mạn ngồi xuống bên cạnh, bé cuối cùng cũng hết lý do để thoái thác, chỉ đành khổ sở cầm bút chì vụng về viết các con số.

Rõ ràng ô tập viết đã rất lớn, nhưng nó vẫn có thể viết chữ số tràn ra ngoài. Suốt cả trang, số '1' viết xiêu vẹo hết cả.

Nhưng có thể viết được đã là giỏi lắm rồi, Khương Du Mạn không tiếc lời khen, "Giỏi quá!"

Được mẹ khích lệ, Tiểu Diệp vui vẻ ra mặt, nó cũng không còn bài xích việc viết chữ nữa.

Chỉ là ngó nghiêng một lát, vẫn không kìm được vẻ mặt đau khổ cầu cứu, "Mẹ ơi, số '1' cong cong này viết sao ạ? Con không biết viết."

Khương Du Mạn cúi xuống nhìn, hóa ra đó là số '2'.

Cô bật cười vì lời nói ngây thơ của con trai, nắm lấy tay Tiểu Diệp, kiên nhẫn dạy nó.

Mẹ Phó và Phó Vọng Sơn đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn, khung cảnh thật ấm áp và hạnh phúc.

Sau khi được phân nhà, ngày dọn nhà được đưa lên lịch trình, ấn định vào đầu tháng Mười.

Bạn bè quen biết đều lần lượt gửi quà mừng tân gia.

Ngay cả Tô Văn tranh biết tin cũng gọi điện thoại đến chúc mừng.

Có tin tốt là hai gia đình sẽ hoàn toàn ở chung một khu đại viện, Khương Du Mạn cố ý viết thư kể cho Phó Hải Đường.

Cô cũng định gửi thư cho Cao Phi, tiện thể hỏi thăm tình hình cô ấy ở vùng biên, nhưng chưa kịp đến nhà họ Cao hỏi địa chỉ, cô đã nghe tin Cao Phi đã về.

Cao Phi không về một mình, cô ấy đã thực hiện lời tuyên bố hùng hồn mấy tháng trước, thật sự đã dẫn Sở Văn Túc trở về.

Khương Du Mạn giơ ngón cái về phía cô ấy, "Làm thế nào mà cô làm được thế?"

"Chuyện này có gì khó đâu?" Cao Phi vô cùng đắc ý, "Liệt nữ sợ trai lụy, mà ngược lại cũng thế thôi, huống hồ vốn dĩ anh ấy đã có ý với tôi rồi."

Những rào cản của Sở Văn Túc đối với cô ấy căn bản không quan trọng, việc cô ấy vượt ngàn dặm quay lại vùng biên bản thân đã là một câu trả lời rồi.

"Cô còn nói tôi," Cao Phi nhìn quanh sân nhà một vòng, "Mới mấy tháng không gặp ... Phó Cảnh Thần nhà cô ghê gớm thật."

Điểm này Khương Du Mạn không thể phủ nhận, "Anh ấy quả thật rất cầu tiến."

"Không chỉ là cầu tiến,"

Cao Phi tặc lưỡi kinh ngạc, "Có thể tuổi trẻ như vậy mà dựa vào chính mình bước chân vào khu đại viện của Tổng Quân khu, cô thực sự nên dành riêng cho anh ấy một kịch bản, để anh ấy làm nam chính mới phải."

"Nhân tiện nhắc đến," Khương Du Mạn hỏi, "Kịch bản trước kia của cô đâu? Chẳng lẽ chuyến đi vùng biên này, cô cũng đã thay nam chính rồi?"

"Đang hoàn thiện đây,"

Giọng Cao Phi bình thản, "Văn Túc chỉ là một người bình thường, vả lại, ai rảnh mà sửa kịch bản riêng cho anh ấy chứ."

Lâu ngày không gặp, cô ấy vẫn là Cao Phi quen thuộc, hai người có những câu chuyện không bao giờ kể hết.

Bất tri bất giác đã qua vài tiếng đồng hồ.

Trời đã tối, Sở Văn Túc đến tận cổng viện đón cô ấy, bóng dáng hắn so với lần Khương Du Mạn nhìn thấy ở Sư đoàn 19 càng thêm kiên nghị.

Cao Phi kéo tay hắn rời đi, cảnh tượng này lưu lại rất lâu trong lòng Khương Du Mạn.

Hôm đó cô không có khẩu vị, cơm chiều ăn không nhiều, Phó Cảnh Thần sau khi ăn xong liền đi rửa trái cây cho cô.

Tiểu Diệp nhất định đòi xem cho bằng được, cậu nhóc bé tí teo, còn chưa cao bằng bồn rửa tay, chỉ đành đứng trên một chiếc ghế đẩu.

Phó Cảnh Thần giúp Tiểu Diệp xắn tay áo lên, sau đó Tiểu Diệp cũng bắt chước ba vụng về rửa.

Nhìn hai ba con, Khương Du Mạn ngập tràn ý cười trong đáy mắt.

Kỳ thật, Cao Phi đã nói sai một câu rồi.

Cô không cần phải dành riêng cho Phó Cảnh Thần một kịch bản để anh làm nam chính, bởi vì anh vĩnh viễn là nam chính trong kịch bản cuộc đời cô.

Phó Hải Đường kịp về đến nhà vào đêm giao thừa.

Vùng biên quả thực là một nơi rèn luyện con người, chỉ mấy tháng không gặp, tóc dài của cô đã biến thành mái tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo cũng thêm phần kiên định.

Trẻ con hay quên, Phó Tư Diệp thoạt nhìn đầu tiên căn bản không nhận ra, lúc Phó Hải Đường đang trò chuyện thân mật với bố mẹ, nó cứ rúc vào lòng mẹ.

"Mẹ ơi, đó là ai thế ạ? Sao chú ấy lại có giọng của cô ạ?"

Phương pháp trực quan nhất để Tiểu Diệp phân biệt nam nữ là nhìn tóc, trong nhận thức của bé, chỉ có chú mới cắt tóc ngắn.

Phó Hải Đường tóc ngắn, lại vừa phong trần mệt mỏi sau chuyến tàu, bé thật sự không nhận ra.

"Đây là cô của con." Khương Du Mạn dở khóc dở cười, "Cô con đi bộ đội nên cắt tóc ngắn."

Cô? Tiểu Diệp mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng không rõ ràng lắm, chỉ có thể càng thêm chuyên chú nhìn Phó Hải Đường.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận