Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 671

 
Phó Tư Diệp ôm mẹ, nhẹ nhàng áp tai vào bụng cô: “Em gái, em gái ơi.”

Vừa gọi xong, Tiểu Diệp liền cảm thấy má mình bị một lực nhẹ đá vào.

Thằng bé ngẩn tò te ngẩng đầu lên, thấy Khương Du Mạn cũng đang ngỡ ngàng.

Tiểu Diệp chợt hiểu ra, reo lên phấn khích: “Mẹ ơi, có phải em gái chào con không?”

Khương Du Mạn mỉm cười: “Đúng vậy, chắc là thường xuyên nghe thấy tiếng anh trai gọi nên em bé nhớ con rồi.”

Lời này như tiêm thêm "liều t.h.u.ố.c k*ch th*ch" cho Tiểu Diệp. Mỗi ngày rảnh rỗi, Tiểu Diệp lại gọi em gái. Mười lần thì đến tám lần, "tiểu tổ tông" bên trong sẽ nể mặt mà động đậy một chút.

Phó Cảnh Thần dù không được như con trai, nhưng mỗi lần sờ được sự cựa quậy trong bụng Khương Du Mạn, lòng anh lại trào dâng xúc động, mọi cảm xúc đều y nguyên như lần đầu tiên

Anh luôn cảm thấy vợ mình đã phải chịu quá nhiều khổ sở. Giờ đây có điều kiện, có lẽ Khương Du Mạn nói muốn ánh trăng trên trời, anh cũng sẵn lòng bắc thang lên thử hái một lần.

Có người vô điều kiện bao dung cảm xúc, và thật lòng cảm kích sự hy sinh của mình, Khương Du Mạn đã trải qua một quãng thời gian m.a.n.g t.h.a.i khá thoải mái.

Nhưng đến tháng cuối cùng, cô hầu như không thể ngủ ngon vào ban đêm. Cô chỉ có thể tự an ủi: tất cả là vì con gái nhỏ xinh đẹp!

May mắn là những lúc không ngủ được, cô vẫn có Phó Cảnh Thần ở bên tâm sự, nên việc vượt qua đêm dài cũng không quá khó khăn.

“Anh ngủ đi,” Có lúc, Khương Du Mạn khuyên anh: “Em ngồi một mình cũng không sao.”

Phó Cảnh Thần không đồng ý. Đứa bé là của hai người, sự khó chịu về thể chất anh không thể chia sẻ được, điều duy nhất anh có thể làm là bầu bạn cùng cô.

Khương Du Mạn thấy khuyên không được thì thôi.

Trương Nhạc Đình dẫn Bảo Bảo đến thăm cô. Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Phó Cảnh Thần, sau khi hỏi rõ nguyên do, cô ấy vừa buồn cười vừa hâm mộ.

Ý nghĩ của cô ấy không khác Cao Phi là bao.

Họ đều cảm thấy, chẳng trách Khương Du Mạn, người vừa có tài năng, sự nghiệp vững vàng lại xinh đẹp như thế, lại bằng lòng sinh thêm.

Kết hôn đã lâu, con cái đã bốn tuổi, mà chồng cô vẫn luôn đặt cô ở vị trí quan trọng nhất trong tim.

Khi tình yêu đã trọn vẹn, đến một mức độ nào đó, thì "kết tinh" ra đời là chuyện tất nhiên.

***

Cô con gái nhỏ của Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần chào đời vào rạng sáng.

Đứa bé ngoan ngoãn suốt thai kỳ này, duy nhất ở thời điểm ra đời lại "đánh úp" cả nhà, khiến mọi người trở tay không kịp.

Tất cả thành viên trong gia đình, không thiếu một ai, đều túc trực ở bệnh viện.

Khi cô y tá ôm đứa bé ra báo tin mừng, cả nhà mừng rỡ đến rơi nước mắt. Cô bé vừa sinh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, tròn trịa, không khóc, nhưng miệng cứ rầm rì. Vừa nhìn đã khiến người ta yêu thương đến tận xương tủy.

Vợ chồng Phó Vọng Sơn thích đến mức không rời mắt được.

Phó Cảnh Thần nhìn con, lại nhớ đến những lần Khương Du Mạn đùa rằng đứa bé mỗi lần ăn xong đều đạp bụng cô như một "tiểu heo con". Giờ con ra đời, quả thật trông đáng yêu thật sự… Một nỗi xúc động không thể diễn tả bằng lời cuộn trào trong lòng anh, dâng lên tận cổ họng, khiến mắt anh đỏ hoe.

“Bà ơi, cháu muốn xem em gái!” Phó Tiểu Diệp dùng sức chớp chớp mắt, nhón chân lên.

Mẹ Phó cẩn thận cúi người xuống.

“Em ấy trắng quá!” Tiểu Diệp kinh ngạc reo lên: “Mặt em ấy giống quả đào.” Đối diện với cô em gái đáng yêu như thế, ý thức làm anh trai của cậu bé càng mạnh mẽ.

Mẹ Phó nhẹ nhàng dùng tã che kín cháu gái: “Đúng rồi, em gái giống hệt mẹ con đó.”

Anh trai mới càng vui hơn. Cậu bé thích mẹ nhất, em gái giống mẹ, vì vậy cậu càng yêu em gái nhiều hơn.

Cả nhà vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, cho đến khi Khương Du Mạn được đẩy ra, mọi người mới nhốn nháo xúm lại.

Khương Du Mạn vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng nhìn khuôn mặt quan tâm của cả nhà, đặc biệt là Phó Cảnh Thần cũng ở đó, đôi mắt đẹp của cô chợt ngấn lệ.

Thấy cô khóc, Phó Cảnh Thần không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

“Mạn Mạn, em vất vả rồi.”

Mẹ Phó đưa cô bé cho cô xem, dịu dàng nói: “Con đã sinh cho nhà ta một cô công chúa nhỏ trắng trẻo, xinh xắn. Sau này chắc chắn sẽ đẹp như con.”

Khương Du Mạn nghiêng đầu nhìn, thấy con gái đáng yêu như vậy, lòng cô tan chảy, nhịn không được đưa tay sờ nhẹ.

Nhưng cô chợt nhớ ra một chuyện: “Không phải nói trẻ sinh ra da hồng thì sau này mới trắng sao?”

Lúc Tiểu Diệp sinh ra giống như một con khỉ con đỏ hỏn, khi đó cô đã than thở rất nhiều lần. Sau này thằng bé mới trở thành cục bột trắng, đến tận bây giờ vẫn là một cậu bé trắng trẻo, đẹp trai.

Cô công chúa nhỏ đáng yêu như thế này, chẳng lẽ không được thừa hưởng ưu điểm về làn da?

“Chuyện này cũng chưa chắc,” Mẹ Phó dẫn chứng: “Trước kia Hải Đường sinh ra cũng trắng, sau này chẳng phải nó vẫn trắng trẻo đó sao?”

Lúc này Khương Du Mạn mới yên tâm.

Nay đã khác xưa, điều kiện khi sinh lần này quả thực tốt vô cùng. Cô nằm ở phòng bệnh dành cho cán bộ cấp cao, phòng VIP ngoài nơi cô nghỉ ngơi còn có phòng riêng cho người nhà.

Mẹ Phó không muốn làm phiền Khương Du Mạn nghỉ ngơi. Sau khi cháu gái ngủ say, bà định dẫn Tiểu Diệp sang phòng bên.

Nhưng Tiểu Diệp không chịu đi theo ông bà, khăng khăng đòi ở lại trông chừng mẹ.
 

Bạn cần đăng nhập để bình luận