Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 51: Ngoại truyện 1

Chuyển ngữ: @motquadao


Những ngày tháng dùi mài kinh sử luôn khiến người ta chìm đắm, chớp mắt một cái, lại đến mùa tốt nghiệp.

Hứa Nghiên mặc áo tốt nghiệp của thạc sĩ, chụp ảnh lưu niệm cùng bạn bè và giáo viên. Tay cô sờ lên phiến đá to khắc tên trường trước cổng, trong lòng đầy cảm khái: Hay là cô viết thư góp ý cho hiệu trưởng nhỉ, để người ta tu sửa lại tảng đá này, bị sờ đến trọc lóc rồi.

Chụp ảnh xong, cô không vào trong nữa, đứng đợi ở cổng trường. Lâm Trạch vừa đáp chuyến bay từ Bắc Thành đến, tới để dự lễ tốt nghiệp của cô vào buổi chiều.

Con đường trước cổng trường hôm nay cực kỳ tắc nghẽn, ba chú bảo vệ đứng bên đường điều tiết giao thông, bảo người nhà và bạn bè của sinh viên đỗ xe ở trung tâm thương mại gần đó.

Còn có mấy tài xế taxi liên tục thò đầu ra khỏi cửa sổ, sốt ruột vung tay quát tháo mấy xe đằng trước chắn đường.

Hứa Nghiên nghĩ, nếu không phải đang ở trong nội thành thành phố thì tiếng còi chắc đã vang trời rồi.

Cô nhắn cho Lâm Trạch, báo cho anh biết đoạn đường phía trước đang tắc, bảo anh xuống xe từ ngã rẽ trước rồi đi bộ đến.

Tin nhắn vừa gửi chưa lâu, cô đã thấy Lâm Trạch xuất hiện ở góc đường bên kia. Anh mặc áo sơ mi ngắn tay, kéo theo một vali hành lý cỡ nhỏ, đứng đợi đèn đỏ trên vạch qua đường.

Hứa Nghiên vẫy tay với anh, anh cách một đoạn xa cũng mỉm cười với cô. Đèn xanh bật lên, anh kéo vali chạy sang đường.

Hứa Nghiên dùng tay làm quạt, phẩy phẩy gió cho anh: “Sao anh lại chạy, sang đường thì phải nhìn xe, đừng có chạy!”

Lâm Trạch sửa lại mũ tốt nghiệp cho cô, vuốt mượt dây tua, đáp: “Anh biết rồi mà.”

Hai người tay trong tay đi đến hội trường, tới cửa thì chia ra. Cô vào khu ghế lẻ dành cho sinh viên, người nhà thì ngồi khu ghế chẵn.

Lớp của Hứa Nghiên được xếp ngồi khá gần khu vực sân khấu, gần như ngay phía sau dãy ghế của lãnh đạo nhà trường và khách mời danh dự.

Giữa một loạt các giáo sư đầu bạc, có người thậm chí đã trọc lóc, nổi bật lên một bóng dáng ngồi thẳng lưng, ăn mặc thời thượng – giảng viên đặc biệt Lộ Anh Kỳ.

Nhiều sinh viên lén chụp ảnh anh ta, có bạn học của Hứa Nghiên còn nhớ đến tin đồn năm xưa, hóng hớt nhìn cô, thậm chí còn xúi cô ngồi sau lưng anh ta.

Hứa Nghiên giả vờ không hiểu gì cả, không nghe thấy, không để ý cũng không đáp lại.

Ngược lại, Lộ Anh Kỳ quay đầu nhìn thoáng về phía cô, thấy cô thì không có biểu cảm gì đặc biệt.

Không lâu sau, anh ta nhắn tin tới: “Cùng đi ăn tối nhé?”

Khung chat hiện rõ tin nhắn gần nhất giữa họ là từ Tết âm lịch. Anh ta gửi sticker chúc Tết, cô chỉ nhắn lại: “Chúc mừng năm mới.”

Hứa Nghiên định trả lời lại là “Không đi”. Nhưng suy nghĩ một lát lại xoá, chuyển sang nhắn cho Lâm Trạch:  “Lộ Anh Kỳ rủ em đi ăn tối.”

Lâm Trạch phản hồi ngay: “Không đi.”

Hứa Nghiên nhìn hai chữ y chang nhau, thấy hơi buồn cười. Hai người yêu nhau lâu rồi, cả cách nhắn tin cũng giống nhau y sì đúc.

Nhưng cô vẫn thuyết phục anh thêm: “Cùng nhau đi nhé?”

Gần đây, câu lạc bộ khúc côn cầu thiếu nhi ở Bắc Thành mà Lâm Trạch đang chuẩn bị đã gần hoàn tất, đúng lúc cần truyền thông quảng bá. Hứa Nghiên thấy anh bận rộn chạy ngược xuôi đến gầy cả người, xót xa vô cùng.

Nếu có thể mượn danh tiếng của Lộ Anh Kỳ để PR cho câu lạc bộ thì cũng đáng.

“Người yêu cũ” chủ động đưa tới cửa, cô tiện tay chém một dao nhưng còn được mời cả một bữa cơm thì cũng chẳng có gì thiệt gì, phải không?

Mà Lâm Trạch thì rất hiếm khi từ chối yêu cầu của cô, nên anh trả lời: “Thôi được.”

Thế là Hứa Nghiên nhắn lại cho Lộ Anh Kỳ: “Tối nay Ba Đóa đã đặt bàn rồi, cùng đi nha.”

Lộ Anh Kỳ: “Ok.”

Thực tế là Ba Đóa thực sự đã đặt bàn. Hôm nay cô nàng cũng muốn đến lễ tốt nghiệp nhưng có sự kiện bắt buộc phải đi nên đành hẹn Hứa Nghiên tối nay cùng nhau ăn mừng.

Buổi lễ đã đến phần tuyên bố giảng viên danh dự, Lộ Anh Kỳ lên phát biểu, cảm ơn nhà trường đã trao cơ hội, hứa sẽ làm tốt công tác hướng nghiệp cho sinh viên lớp định hướng, không phụ kỳ vọng của trường và xã hội.

Sau đó, anh ta cùng 15 sinh viên lớp định hướng làm lễ bái sư, chụp ảnh lưu niệm.

Từ khi anh ta lên sân khấu, máy ảnh và điện thoại thi nhau chĩa tới, Hứa Nghiên cảm thấy mấy người bên cạnh mình sắp đâm thủng cả màn hình điện thoại rồi.

Cô chỉ nhìn anh ta một cái, rồi cúi đầu nghịch điện thoại, nhắn cho Lâm Trạch: “Không đẹp trai bằng anh.”

Lâm Trạch: “Anh có hỏi đâu.”

Hứa Nghiên: “Giả vờ làm gì chứ, trong lòng anh chắc bực lắm nhỉ.”

Lâm Trạch: “Anh không hề nhé.”

Hứa Nghiên: “Thế em nói thật nha.”

Lâm Trạch: “Em nói đi.”

Hứa Nghiên: “Thật sự không đẹp trai bằng anh.”

Cô đoán chắc giờ anh đắc ý lắm, nếu cô ở cạnh, anh nhất định sẽ véo má cô.

Phần nghi thức của cử nhân đại học đã xong, đến lượt sinh viên cao học.

Lẽ ra Hứa Nghiên được giảng viên viên đề cử lên phát biểu đại diện, nhưng nghe nói Lộ Anh Kỳ cũng được mời phát biểu nên cô liền từ chối. Cô không muốn lại bị gán ghép với anh ta.

Tình cảm con người đúng là phức tạp. Cô sẵn sàng làm bạn với anh ta, cũng có chút toan tính “lợi dụng” danh tiếng của anh ta, nhưng lại không muốn có bất kỳ dây dưa tình cảm nào với anh ta, dù chỉ là những tin đồn vô căn cứ.

Cô chỉ mong từ nay về sau tên mình chỉ gắn với “Lâm Trạch”, không chỉ là trên những giấy tờ lớn nhỏ.

Không được làm đại diện phát biểu cũng chẳng sao. Dù thanh tựu này ghi vào CV thì đẹp đấy, nhưng “lão làng” như cô đã lấy được tư cách ở lại trường giảng dạy trước khi tốt nghiệp, có thể tiếp tục làm “cô giáo Tiểu Nghiên”.

Đã như vậy, chi bằng nhường cơ hội cho người cần hơn.

Đến phần trao bằng, Hứa Nghiên cùng các bạn học lên sân khấu nhận văn bằng, bắt tay hiệu trưởng và chụp ảnh lưu niệm. Trên sân khấu đèn sáng rực, không nhìn rõ phía dưới.

Nhưng Lâm Trạch thì sáng hơn cả ánh đèn. Trong cái vali nhỏ kia của anh không biết giấu ở đâu một bó hoa, lúc này anh đứng ở chân bậc thang nơi cô sẽ đi xuống, ôm hoa đợi cô.

Cũng có những người nhà khác mang hoa tặng sinh viên.

Chỉ là ngoại hình Lâm Trạch quá nổi bật khiến người ta phải nhìn thêm vài cái, sau đó lập tức có người nhận ra anh.

Hứa Nghiên cầm tấm bìa văn bằng lao vào lòng anh, nhận lấy hoa, còn bị anh ôm eo hôn một cái.

Cô đỏ mặt, dùng bó hoa đập vào ngực anh: “Có người nhìn kìa!”

Lâm Trạch: “Ừ, anh muốn để họ nhìn đấy.”

Hứa Nghiên thầm nghĩ, anh chỉ thiếu nước gọi thẳng tên Lộ Anh Kỳ ra thôi.

Buổi lễ kéo dài đến tận gần chiều tối.

Lộ Anh Kỳ rời khỏi hội trường sớm hơn sinh viên một chút nhưng lại bị vây lại xin chụp ảnh và ký tên khá lâu.

Hứa Nghiên thay đồ xong vẫn thấy anh ta đang giao lưu ở sảnh lớn. Cô bèn kéo Lâm Trạch đi tàu điện ngầm trước.

Giờ cao điểm mà đi tàu điện ngầm cũng không dễ chịu gì, nhưng vẫn đỡ hơn là bò như ốc sên trên cầu vượt.

Lâm Trạch một tay kéo vali, một tay nắm tay Hứa Nghiên, tựa như một người đàn ông tan làm đến đón bạn gái cũng vừa tan ca.

Họ đợi một chuyến tàu không quá đông mới lên, cũng không hi vọng gì vào việc có ghế ngồi. Hai người đứng ở khu vực nối giữa hai toa. Lâm Trạch kéo vòng tay nắm, chắn ra một khoảng nhỏ để Hứa Nghiên tựa vào vách toa, khỏi phải chen chúc với người khác.

Tay trái Hứa Nghiên nắm tay anh, tay phải nghịch điện thoại, mở diễn đàn tốt nghiệp của trường, quả nhiên thấy ảnh và video về Lộ Anh Kỳ tràn ngập.

Tiện thể, cô cũng thấy luôn cả hình của mình.

Là tấm ảnh khi cô lên sân khấu vuốt lại dây tua trên mũ, Lộ Anh Kỳ giơ điện thoại chụp cô rồi bị người khác vô tình chụp lại.

Hứa Nghiên bĩu môi, không chắc là Lộ Anh Kỳ rảnh rỗi đến mức đó hay đây là ảnh ghép người ta chế thêm cho vào màn hình điện thoại của anh ta.

Lâm Trạch vốn đang ngẩng đầu nhìn chữ chạy trên bảng thông báo, cúi xuống thấy mặt cô nhăn nhó, đoán là cô đang đọc bình luận.

Anh dùng đầu gối chạm nhẹ vào chân cô: “Đừng xem nữa.”

Hứa Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, giơ điện thoại lên:  “Em đang xem cái này, ai chụp mà xấu quá trời!”

Lâm Trạch nhìn thấy trong màn hình là tấm ảnh lúc anh hôn cô. Khi ấy cô đang cười, nhưng lại hơi ghét cái kiểu sến súa này cảu anh này nên biểu cảm khá buồn cười, lộ cả cằm đôi.

Anh dối lòng cứng miệng khen: “Xinh mà.”

Hứa Nghiên lườm anh, lấy đầu gối mình đụng nhẹ lại: “Em không nghi ngờ nhan sắc của bản thân mình, em nghi ngờ trình độ của người chụp ảnh!”

Lâm Trạch ngay lập tức gật đầu: “Đúng vậy.”

Hứa Nghiên không ngạc nhiên khi thấy fan hâm mộ của bộ fanfic kia trên diễn đàn. Họ vẫn còn đang đắm chìm trong hũ đường đã hết hạn sử dụng, kỳ vọng vào một màn “truy thê hỏa táng tràng” của Lộ Anh Kỳ.

Có người “tà đạo” hơn thì muốn xem cả ba cùng quyết đấu: “Chị Nghiên của tui không thể chọn cả hai sao? Cùng chỉ là hai cái gốc cây (*) thôi mà.”

Hứa Nghiên bật cười “phì” một tiếng.

Lâm Trạch liếc trộm màn hình, tò mò hỏi: “Cái đó nghĩa là gì vậy?”

Hứa Nghiên lừa anh: “Là căn bậc hai ấy mà, nói là không chọn được giữa hai người, căn ra không nổi.”

(*) Từ gốc là “根” (Hán Việt: căn), từ này có nhiều nghĩa, vừa là lượng từ sử dụng cho những thứ dài, nhỏ, hình trụ, vừa có nghĩa là rễ cây, phần dưới phần gốc của vật thể, căn bậc (trong toán học),… Nói vậy thui nha, mọi người tự diễn giải ạ =))

Lâm Trạch: “Ồ.”

Tàu đến trạm, Lâm Trạch gần như ôm lấy Hứa Nghiên che trước ngực, lách qua đám đông xuống tàu.

Ra khỏi ga, không khí cũng trở nên dễ thở hơn.

Lộ Anh Kỳ gọi điện cho Hứa Nghiên, nói anh ta giờ mới xuất phát.

Hứa Nghiên: “Không sao, anh cứ từ từ đến, bọn em ăn trước nhé.”

Lộ Anh Kỳ: “…Em phải khách sáo chứ, câu đó để anh nói mới phải.”

Hứa Nghiên cười cười thêm mấy câu rồi cúp máy.

Lâm Trạch bên cạnh không biết từ khi nào đã nhét tay vào túi quần.

Anh gọi Hứa Nghiên: “Tuy anh rất vui vì em thờ ơ với anh ta, nhưng anh cũng không thích em đùa giỡn tự nhiên với người ta như vậy.”

Hứa Nghiên: “Em có đâu.”

Lâm Trạch: “Em có.”

Hứa Nghiên: “Anh nhìn đi, tin nhắn gần đây nhất là từ Tết Nguyên Đán rồi còn gì.”

Lâm Trạch: “Anh không nhìn.”

Miệng anh thì nói không nhưng mắt lại lén liếc điện thoại cô, bị cô bắt quả tang.

Hứa Nghiên khoác tay anh: “Anh ghen thì cũng phải ghen đúng người chứ. Anh đề phòng đám học trò của em còn hơn, so đo với một ông chú làm gì chứ.”

Lâm Trạch: “Ai rồi cũng già, hai năm nữa anh cũng trở thành “ông chú” của em thôi.”

Hứa Nghiên hơi giận: “Hôm nay em tốt nghiệp, anh cứ nhất định phải phá vỡ bầu không khí vui vẻ sao?”

Lâm Trạch cũng bực: “Hôm nay em tốt nghiệp, cứ nhất định phải ăn tối với Lộ Anh Kỳ sao?”

Hứa Nghiên: “Em đang vì cái gì chứ? Bữa cơm này là để bàn chuyện hợp tác, để anh ta viết nhạc chủ đề cho câu lạc bộ của anh, để PR giúp anh! Em vì ai hả? Đúng là chó cắn Lã Động Tân! (*)”

(*) Chó cắn Lã Động Tân ý chỉ không biết người có lòng tốt.

Nói xong, cô giật tay khỏi tay anh, giận dỗi bước đi.

Lâm Trạch khựng lại rồi vội vàng đuổi theo.

Hứa Nghiên nghe tiếng bánh vali lăn sau lưng ngày càng gần, trong lòng thầm đếm: “Đếm đến 10 mà không xin lỗi thì đêm nay ngủ ở phòng sách!”

Cô đếm đến 5 thì anh mở miệng.

Nhưng không giống với điều mà cô nghĩ, anh: “Gâu!”

Âm thanh quá lố khiến cô không kìm được dừng lại, quay người xem có phải phát ra từ anh không.

Lâm Trạch vội nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt.

Anh nhận sai: “Anh là cún đây, đừng giận nữa mà.”

Hứa Nghiên hừ lạnh một tiếng.

Mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn, đèn đường vừa sáng, bóng cây loang lổ đổ dài lay động trên đất.

Lâm Trạch đứng dưới ánh đèn, nói ra những lời ngốc nghếch đầy đáng thương khiến trái tim Hứa Nghiên lập tức mềm nhũn.

Anh vẫn vậy, mỗi lần tỏ ra yếu thế là cô lại không có cách nào kháng cự.

Rõ ràng cô từng thấy dáng vẻ anh nghiêm túc làm việc, mạnh mẽ và lý trí, chẳng dính dáng gì đến dáng vẻ đáng thương này.

Cô lắc lắc tay anh, cứ như vậy tha thứ cho anh.

“Anh đúng là cún!”

“Ừ, anh là cún. Em cũng vậy.”

“Anh muốn bị mắng à?”

“Lấy gà thì theo gà, lấy chó thì theo chó. Không phải thế sao?”

Hai bóng người đuổi nhau nghịch ngợm dưới ánh đèn đường, tiếng cười của họ hòa vào âm thanh xe cộ đang chạy qua. Hôm nay, nơi đô thị này lại có thêm hai chú cún ngốc nghếch hạnh phúc.

(Tác giả: cún con nhảy disco.gif)

 
 
Hết Ngoại truyện 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận