Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng
Chương 52: Ngoại truyện 2
Chuyển ngữ: @motquadao
Lâm Trạch và Hứa Nghiên đón con gái đầu lòng vào đúng ngày sinh nhật của Lâm Trạch.
Vốn dĩ còn một tuần nữa mới đến ngày dự sinh, Hứa Nghiên còn đùa rằng không biết có phải em bé muốn tổ chức sinh nhật cùng bố nên định chào đời sớm không.
Không ngờ lời nói lại thành sự thật. Đêm đó, Hứa Nghiên nằm nghịch điện thoại đặt bánh sinh nhật, nhìn mấy mẫu bánh mà ứa cả nước miếng, cái gì cũng muốn, cái gì cũng thèm ăn.
Khó khăn lắm mới chọn được một chiếc bánh hình gấu Pooh ôm hũ mật ong đáng yêu, vừa đặt hàng xong, đang muốn đi vệ sinh rồi chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện mình có máu báo sinh. Cô hoảng loạn gọi Lâm Trạch.
Anh gọi điện cho bác sĩ để xác nhận tình hình của cô hiện tại không cần phải gọi cấp cứu, rồi vội vàng lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Các chỉ số của Hứa Nghiên đều bình thường, bác sĩ khuyên cô nên sinh thường.
Làm xong thủ tục nhập viện, hai người bắt đầu chờ đợi.
Lúc làm kiểm tra thì Hứa Nghiên thấy đau, nhưng lúc nằm xuống nghỉ cô lại cảm thấy mình vẫn còn khỏe.
Cô mất ngủ, bồn chồn, cảm thấy mình vẫn đi lại được nên nói với Lâm Trạch rằng cô muốn đi dạo, mong rằng vận động nhẹ nhàng sẽ giúp cổ t* c*ng mở thuận lợi hơn.
Lâm Trạch kéo rèm cửa cho cô ngắm sao trên bầu trời đêm: “Hai giờ sáng mà đòi đi dạo? Anh thấy không ổn lắm đâu.”
Hứa Nghiên ôm bụng bầu: “Nhưng em không ngủ được…”
Giường bệnh VIP tuy rộng rãi nhưng vẫn khó để hai người lớn ngủ chung thoải mái.
Lâm Trạch ngồi trên chiếc ghế bên giường, chọn một tập thơ tiếng Anh của Shakespeare từ thư viện điện thoại ra đọc cho cô nghe.
Giọng anh trầm ấm, dịu dàng. Hứa Nghiên lắng nghe những từ tiếng Anh đó dịch qua dịch lại trong đầu, chẳng mấy chốc đã thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến.
Trước khi ngủ thiếp đi, cô còn chỉ tay về chiếc giường sofa bên cạnh: “Anh cũng ngủ đi.”
Lâm Trạch “ừ” một tiếng, tiếp tục đọc thêm vài dòng đến khi cô thở đều, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ mới tắt đèn ở đầu giường.
Nhưng anh không ngủ được, pha một ly cà phê đen hòa tan ở khu vực nước uống, đứng tựa vào tủ, lặng lẽ nhìn người đang nằm trên giường.
Cô nằm nghiêng bên trái, chân co lại, tay kê dưới má, cả người trông vừa mũm mĩm lại vừa mong manh.
Lâm Trạch nhìn cô, thấy cô cau mày, định bước tới thì thấy mày cô lại giãn ra. Có lẽ bé con trong bụng đang đạp khiến cô hơi khó chịu một chút.
Anh cảm thấy thấy thật kỳ diệu. Từ lúc Hứa Nghiên nói với anh rằng cô đang mang thai, cảm giác kỳ diệu này cứ quấn lấy anh mãi không rời, tựa như một giấc mơ không chân thực.
Trong những khát khao từ nhỏ đến lớn của Lâm Trạch, anh từng ao ước nhận được tình yêu từ cha mẹ, rồi lại mong ngóng tình yêu từ người mình yêu, nhưng chưa bao giờ anh nghĩ đến mình sẽ có một đứa trẻ. Có lẽ là do ảnh hưởng của quá trình trưởng thành, anh không thích trẻ con lắm, luôn cảm thấy đó là một “gánh nặng” với hôn nhân và gia đình.
Sau này, khi Hứa Nghiên nói muốn có con, anh cũng chỉ thuận theo, để nguyện vọng của cô được thực hiện mà thôi.
Mãi cho đến khi Hứa Nghiên thật sự mang thai, hai người cùng nhau trang trí phòng cho trẻ, cùng nhau đi siêu thị mua đồ cho bé, cùng nhau tham gia các lớp chia sẻ kiến thức chăm sóc trẻ, cùng nhau chọn bảo mẫu chăm trẻ.
Những công việc chuẩn bị đầy ắp sự mong đợi đó khiến anh cảm thấy mình càng ngày càng gần gũi với Hứa Nghiên hơn. Mối quan hệ của họ đã từ bạn đời trở thành người thân. Hai người vốn chẳng liên quan, vậy mà lại chuẩn bị có một sợi dây liên kết huyết thống. Điều này thật sự rất kỳ diệu.
Và giờ đây, chẳng mấy chốc Lâm Trạch sẽ được gặp mặt thành viên mới trong gia đình của mình. Anh có linh cảm, ngoài Hứa Nghiên ra, đây sẽ là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Hứa Nghiên chỉ ngủ được vài tiếng thì bị cơn co thắt t* c*ng dồn dập và đau đớn làm cho tỉnh giấc.
Cô đau đến mức r*n r*, tay bấu chặt lấy cánh tay Lâm Trạch, để lại mấy vết xước đỏ.
Lâm Trạch bấm chuông gọi điều dưỡng, sau khi kiểm tra liền cho Hứa Nghiên thở oxy để cô phần nào giảm bớt cơn đau.
Đợi cô đỡ hơn một chút, Lâm Trạch đi đến quầy y tá mượn cái bấm móng tay để cắt cho cô, sợ cô vô thức làm đau chính mình.
Hứa Nghiên nói với Lâm Trạch: “Em đặt bánh sinh nhật cho anh rồi đó.”
Lâm Trạch nào còn tâm trí nghĩ tới bánh ngọt: “Không sao, anh không ăn cũng được.”
Hứa Nghiên lắc đầu: “Không phải, em muốn ăn. Anh gọi cho tiệm bánh, nhờ họ đổi địa chỉ giao tới bệnh viện được không? Giao sớm được thì càng tốt, lỡ đâu chút nữa em phải sinh rồi.”
Sau khi mang thai, cô trở nên sợ giao tiếp. Những cuộc gọi làm phiền người khác như vậy cô không dám tự mình thực hiện, đều là truyền lệnh cho Lâm Trạch giúp cô.
Lâm Trạch chiều theo cô, lập tức gọi điện giải thích tình hình và trả thêm tiền.
Mới hơn tám giờ sáng, chắc tiệm bánh còn chưa mở cửa, nhưng chủ tiệm bảo đảm trong vòng hai tiếng đồng hồ nữa chắc chắn sẽ giao bánh tới, “Phôi bánh đã làm sẵn rồi, chút nữa tôi sẽ đích thân giao bánh tới.”
Chủ tiệm rất khiêm tốn, vì thực tế, chỉ một tiếng sau, bánh đã được giao tới bệnh viện.
Lâm Trạch chạy hết tốc lực đi lấy bánh. Trên đường đi anh còn sợ trong vài phút mình vắng mặt này, cô đột nhiên sinh thì làm sao bây giờ.
Càng nghĩ càng hoảng, càng chạy càng nhanh, anh thậm chí còn chẳng kịp hàn huyên đôi ba câu với chủ tiệm, nhận bánh xong là ôm chạy về ngay.
Chạy về tới phòng bệnh thì thấy Hứa Nghiên vẫn đang tựa vào đầu giường uống nước. Cô thấy anh về thì vui vẻ vẫy tay: “Bánh sinh nhật của bố đến rồi nè!”
Lâm Trạch thả lỏng bàn tay đang nắm sợi dây, nhịp tim vẫn còn đập loạn không theo quy tắc. Anh bình ổn nhịp thở đặt chiếc bánh nguyên vẹn lên chiếc bàn gấp trên giường rồi chụp ảnh cho cô.
Trước khi cắt bánh, Hứa Nghiên bảo anh phải ước trước.
Lâm Trạch nhắm mắt, thầm nhẩm ba lần: “Mẹ tròn con vuông”, không cầu gì khác.
Không dám ăn nhiều bánh ngọt, Hứa Nghiên chọn phần hũ mật ong. Cô ăn xong thì lại nằm xuống, mở app đếm cơn gò.
Vì là sinh con đầu lòng, quá trình chuyển dạ kéo dài. Hứa Nghiên vào phòng chờ sinh lúc trưa, mãi đến tối mới hạ sinh.
Là một bé gái kháu khỉnh nặng 3.3kg.
Lâm Trạch đồng hành bên cô trong suốt quá trình sinh nở. Đến khi con ra đời, mặt anh còn tái hơn cả Hứa Nghiên.
Bé con còn cần một số giấy tờ cần ký. Hứa Nghiên nghỉ ngơi trong phòng hậu sản, Lâm Trạch đi làm thủ tục trước.
Anh bước trên hành lang bệnh viện mà thấy cứ như đang đi trong mơ. Thật khó tưởng tượng, để một sinh linh bé bỏng đến thế giới này, hai mẹ con đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn.
Đến khi một nhà ba người đoàn tụ, Lâm Trạch mới có cơ hội ngắm kỹ con gái của mình. Một thiên thần bé nhỏ, lúc chào đời còn khóc oe oe, giờ đã mỉm cười ngủ ngon lành.
Bố mẹ Hứa Nghiên đến cùng bảo mẫu vào ngày thứ hai sau khi bé con chào đời. Bảo mẫu là do mẹ Hứa Nghiên tìm. Vì Hứa Nghiên sinh sớm, bảo mẫu kia vừa mới hết hợp đồng ở nhà cũ nên họ đợi một ngày sau mới tới.
Cả nhà vây quanh nôi bé, không ai dám thở mạnh, sợ quấy rầy giấc ngủ cục cưng nhỏ.
Hứa Văn Tiêu hỏi Lâm Trạch đã làm giấy khai sinh cho bé con chưa: “Đã đặt được tên cho bé con chưa?”
Lúc mang thai, mọi người đã bàn rất nhiều cái tên, định là sau khi sinh xong xem khí chất của bé con hợp với tên nào thì chọn tên đó.
“Đã đặt rồi ạ.” Lâm Trạch đáp, “Hứa Ngải Lâm.”
Vốn dĩ ban đầu họ định đặt là “Lâm Hứa Hứa”, nhưng sau khi Lâm Trạch chứng kiến quá trình Hứa Nghiên sinh con, anh cảm thấy cô đã quá vất vả, chẳng có lý do gì mà bé con nhất định phải mang họ anh.
Hơn nữa, Lâm Trạch cảm nhận được bố vợ của anh rất coi trọng chuyện “hương khói”, thậm chí còn từng nửa đùa nửa thật về việc có nên nhận nuôi một đứa con của anh em họ hàng dưới danh nghĩa của anh không.
Nếu đã vậy, chi bằng để bé con mang họ Hứa luôn.
Anh nói ý định này với Hứa Nghiên. Lúc đó Hứa Nghiên đang âu yếm con gái, cảm nhận cơ thể ấm áp của con cựa quậy trong lòng mình, lại nghe được những lời Lâm Trạch bộc bạch, trong lòng cô mềm mại vô cùng.
Cô không chút do dự nói: “Vậy đặt tên là Hứa Ái Lâm đi.”
Lâm Trạch cười đến mức xương gò má nhô cao.
Hai vợ chồng bàn lại về cách viết tên, sợ ý nghĩa quá trực tiếp sẽ khiến con gái bị bạn bè trêu chọc khi đi học, nên cuối cùng quyết định đặt là “Ngải Lâm”. (*)
Dù sao, bé con là kết tinh tình yêu của họ chứ không phải công cụ bày tỏ tình cảm.
Lâm Trạch cảm thấy cái tên này tuyệt vời vô cùng. Mỗi lần gọi tên con, anh đều có thể nhớ đến việc Hứa Nghiên yêu anh đến nhường nào mới có thể chịu đựng được sự đau đớn để hạ sinh cho anh một cục cưng.
(*) Pinyin của Hứa Ngải Lâm và Hứa Ái Lâm đều là /xŭ ài lín/, nghĩa là Hứa Nghiên yêu Lâm Trạch.
Quả nhiên, Hứa Văn Tiêu cũng rất hài lòng. Lúc cùng Lâm Trạch đi làm thủ tục, ông còn hỏi nhỏ: “Đặt tên bé con họ Hứa là muốn sinh thêm một bé trai nữa họ Lâm nữa hả?”
Lâm Trạch lắc đầu: “Không sinh nữa ạ, chỉ một mình Hứa Hứa là đủ rồi.”
Vẻ mặt Hứa Văn Tiêu vì thế mà càng lộ rõ sự hài lòng hơn. Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên ông thấy Lâm Trạch thuận mắt đến thế.
Ông vỗ vai anh: “Con gái tốt lắm, có con gái là nhà có phúc!”
Về vấn đề này, bố vợ con rể lại đạt được sự đồng thuận.
*
Lâm Trạch yêu Hứa Hứa vô cùng, cưng chiều con vô bờ bến. Hứa Nghiên còn sợ con gái bị anh chiều hư, trở nên kiêu căng.
Nhưng nuôi con đến năm năm tuổi rồi, cô bé chẳng có chút tính xấu nào, trái lại còn rất lanh lợi và dễ thương.
Câu lạc bộ thiếu nhi của Lâm Trạch ở Bắc Thành đã vào phát triển mạnh mẽ. Nhưng để thuận tiện cho công việc của Hứa Nghiên, cả nhà họ định cư ở Thượng Hải. Giờ đây, câu lạc bộ khúc côn cầu dành cho thiếu nhi ở Thượng Hải cũng đã được thành lập. Lâm Trạch không cần chạy đi chạy lại giữa hai nơi, có nhiều thời gian hơn để bên cạnh gia đình.
Trước khi có con, Lâm Trạch còn nói với Hứa Nghiên rằng sau này anh sẽ dẫn con lên băng, truyền lại tất cả kỹ thuật của mình.
Nhưng sau khi có Tiểu Hứa Hứa rồi, kế hoạch truyền dạy của anh bị trì hoãn hết lần này đến lần khác. Anh luôn cảm thấy con còn nhỏ, không phù hợp với việc vận động mạnh như vậy.
Mãi đến khi Hứa Nghiên chủ động đề nghị cho Hứa Hứa thử một lần: “Hay là do thể chất của bé con không hợp với việc chơi khúc côn cầu nhưng anh ngại nói?”
Lâm Trạch: “Sao lại thế được? Em xem tay chân con dài thế kia, tỉ lệ quá đẹp còn gì.”
Đến khi Hứa Nghiên dẫn con gái đến câu lạc bộ tìm Lâm Trạch, cô tự ý dẫn Tiểu Hứa Hứa lên băng. Đồ bảo hộ trẻ em đã có sẵn. Khi Lâm Trạch ra khỏi phòng làm việc tìm Hứa Nghiên thì thấy một lớn một nhỏ đang rón rén di chuyển trên băng, trông ngốc ơi là ngốc.
Anh bước nhanh tới, đổi giày rồi lên băng, thay vợ kèm con, để Hứa Nghiên nghỉ ngơi bên ngoài, còn mình dắt tay con gái trượt.
Có chuyên môn vào việc khác hẳn.
Hứa Nghiên cầm điện thoại quay lại khoảnh khắc đáng yêu giữa hai cha con, cảm thấy dáng vẻ con gái cũng trở nên oai phong hơn nhiều.
Nhưng mới quay được mười phút, bé con trong ống kính đã lảo đảo ngã uỵch xuống sàn băng, tiếp theo là tiếng khóc truyền từ điện thoại vang khắp sân băng
Hứa Nghiên buông điện thoại xuống, ngó nghiêng “hiện trường tai nạn”.
Thấy Lâm Trạch ôm con dỗ dành, còn dùng giày đá đá mặt băng: “Đá vỡ băng luôn! Dám bắt nạt Hứa Hứa! Bố đánh chừa rồi nhé!”
Hứa Nghiên: …
Cô nghĩ, Hứa Hứa học chơi được khúc côn cầu đã là kỳ tích chứ đừng nói chi đến việc chơi chuyên nghiệp.
Hứa Nghiên định để con tập thêm chút nữa nhưng Lâm Trạch đã bế bé con ra ngoài rồi.
Trước mặt bé con, Hứa Nghiên không tranh cãi với anh, định tối nay sẽ cùng anh thảo luận lại về chuyện giáo dục con cái.
Nhưng lúc này, cô tình cờ nghe được đoạn trò chuyện giữa hai cha con.
Hứa Hứa đang hỏi về ý nghĩa tên mình: “Vừa nãy có anh trai nói, tên anh ấy là Thành Công, vì anh ấy tuổi Ngựa nên có nghĩa là Mã đáo thành công. Bố ơi, tên con nghĩa là gì thế ạ?”
Lâm Trạch trả lời: “Ngải là một loại thực vật, cũng có nghĩa là xinh đẹp, dịu dàng. Lâm là một loại ngọc quý, cũng có nghĩa là quý giá. Ngải Lâm chính là bảo bối của bố mẹ.”
Hứa Hứa: “Bố nói dối.”
Lâm Trạch: “Hả? Bố không nói dối mà.”
Hứa Hứa chỉ vào hình thêu tên trên túi đựng bình nước của mình, đọc từng chữ cho Lâm Trạch nghe: “Hứa “Ái” Lâm, tức là Hứa Nghiên yêu Lâm Trạch, là mẹ yêu bố!”
Lâm Trạch nhướn mày, nhìn về phía Hứa Nghiên.
Cô nhún vai. Không phải cô dạy, cô cũng không biết bé con học từ đâu.
Lâm Trạch cúi người buộc lại dây giày cho con.
Ngẩng đầu lên, thấy Hứa Hứa đang ngẫm nghĩ nhìn tấm bảng tên, rồi chỉ từ sau ra trước: “Lâm – “Ái” – Hứa, bố xem, như thế này là Lâm “Ái” Hứa, tức là bố yêu mẹ!”
Rồi lập tức quay sang Hứa Nghiên nịnh nọt: “Con cũng yêu mẹ!”
Lâm Trạch cười rạng rỡ, bế bổng con gái đặt lên vai, để bé con cưỡi trên cổ mình.
“Con nói đúng lắm.” Anh lại lên sân băng, dắt con trượt từng bước chắc chắn. Tiếng cười giòn giã của con vang vọng khắp sân khiến anh cảm thấy những năm tháng chơi bóng, những cú ngã đau đớn đều xứng đáng, chỉ để hôm nay làm một chú “ngựa lớn” đưa con gái rong ruổi trên băng.
Hứa Nghiên nhìn khung cảnh ấy, những lời muốn nói đành nuốt lại vào trong: Thôi, cứ kệ anh vậy.
Kiếp trước tích đức hành thiện, kiếp này mới được làm nô lệ của công chúa nhỏ~