Hãy Hôn Anh Đi - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng
Chương 53: Ngoại truyện 3 – HOÀN TOÀN VĂN
Chuyển ngữ: @motquadao
Chuyến du lịch tốt nghiệp của Hứa Nghiên và bạn cùng phòng sắp khép lại, họ chuẩn bị đặt chân đến điểm dừng chân cuối cùng của hành trình này, chính là Santorini.
Đây là nơi bốn cô gái thấy trong một bộ phim thần tượng, một nơi đẹp đến mức khó quên. Và cuối cùng họ đã có cơ hội đến check-in thực tế.
Trên chuyến bay từ Athens tới Santorini, Hứa Nghiên bị tách khỏi nhóm bạn. Ba cô gái được xếp vào ghế liền kề, còn cô thì ngồi ở ghế đôi bên kia lối đi..
Hứa Nghiên cẩn thận đối chiếu số ghế, xác định đúng chỗ ngồi thì dừng lại, tháo balo trên vai và nhét vào khoang hành lý phía trên.
Ngồi ở ghế sát cửa sổ bên cạnh cô là một chàng trai, dáng người cao ráo, đang đeo tai nghe nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ nhìn sau gáy thôi cũng biết là trai đẹp.
Suốt chuyến đi này Hứa Nghiên gặp không ít anh chàng đẹp trai. Nhóm bạn thân của cô cũng thường đùa là phải trải nghiệm một lần tình yêu sét đánh lúc đi du lịch, nhưng tiếc rằng họ chỉ có dũng khí ngắm trai, cùng lắm là cười cười chào hỏi chứ không ai dám tiến thêm bước nào.
Không biết có phải bị ánh nhìn của cô quá chăm chú hay không, chàng trai bên cửa sổ bất ngờ quay đầu lại.
Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt anh, Hứa Nghiên cảm thấy tim mình như ngừng đập một nhịp.
Đẹp trai quá mức cho phép!
Anh nhìn thấy Hứa Nghiên đang đứng đó, tay nắm cần kéo vali, tưởng cô không nâng lên được, bèn tháo một bên tai nghe ra, nghiêng đầu hỏi bằng tiếng Trung: “Bạn có cần giúp không?”
Anh nói tiếng Trung, lại có gương mặt người châu Á. Hứa Nghiên chợt cảm thấy một cảm giác thân thuộc dâng lên, cô gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
Anh cởi dây an toàn, đứng dậy, giúp cô đặt vali lên khoang hành lý phía trên.
Anh rất cao, Hứa Nghiên đứng bên cạnh phải ngẩng đầu lên nhìn. Chính sự chênh lệch chiều cao này càng làm anh đẹp trai hơn gấp bội.
Xếp hành lý xong, trước khi quay lại chỗ ngồi, anh nhìn Hứa Nghiên một cái rồi thân thiện hỏi: “Bạn có muốn ngồi cạnh cửa sổ không? Hôm nay trời đẹp lắm đấy.”
Thời tiết thực sự rất đẹp, lại đang là hoàng hôn. Khi máy bay cất cánh chắc chắn sẽ thấy cảnh mây trời cực kỳ thơ mộng.
Anh chủ động đổi chỗ, Hứa Nghiên nói cảm ơn rồi vui vẻ ngồi vào ghế trong, thầm nghĩ lát nữa nhất định phải chụp thật nhiều ảnh đẹp để đăng lên mạng xã hội.
Máy bay chưa khởi hành, chàng trai cũng không tiếp tục đeo tai nghe nữa. Hứa Nghiên cảm ơn ý tốt của anh, chủ động bắt chuyện với anh giết thời gian.
Thật ra cũng vì anh quá đẹp trai, khiến người ta không muốn bắt chuyện cũng khó.
Hứa Nghiên tự giới thiệu: “Mình là Hứa Nghiên, tới đây đi du lịch cùng bạn học. Cậu là người Trung Quốc phải không? Cũng tới đây đi du lịch hả?”
Anh gật đầu: “Chào Hứa Nghiên, mình là Lâm Trạch. Ông bà mình là người Trung Quốc, mình cũng đang đi du lịch.”
Trước đây mỗi lần đến đoạn tự giới thiệu, Hứa Nghiên đều thấy ngượng đến mức muốn độn thổ, vậy mà hôm nay lại cảm thấy vô cùng tự nhiên.
Cô giống như đang tham gia một buổi “English corner”, trao đổi về tình hình của nhau với một anh chàng đẹp trai gốc Hoa, câu qua câu lại. Trong tình huống này, khác với trò chuyện cùng bạn bè, bạn không thể nói dối, cũng không cần né tránh điều gì, vô thức tiết lộ rất nhiều thông tin cá nhân.
Ví dụ, Hứa Nghiên không chỉ biết bà ngoại anh là người Hy Lạp, anh vừa thăm người thân ở Athens về mà còn biết anh năm nay mười tám tuổi, vừa đỗ vào ngành Luật của một trường thuộc khối Ivy League.
Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, vậy mà lại trò chuyện như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại.
Hứa Nghiên kể về hành trình hơn nửa tháng ở châu Âu, những nơi cô đi qua anh cũng từng đến, thậm chí còn từng ăn cùng một món ăn dở tệ giống nhau ở cùng một nhà hàng, nên cả hai nói chuyện vô cùng hợp gu.
Chuyến bay chỉ kéo dài nửa tiếng, khi nghe thông báo hạ cánh Hứa Nghiên mới phát hiện máy bay đã chuẩn bị hạ cánh.
Cô thậm chí còn chưa chụp được một tấm ảnh nào!
Lâm Trạch thấy cô tiếc nuối nhìn ra cửa sổ, chân thành xin lỗi: “Tôi nên nhắc chị mới phải.”
Làm sao có thể trách anh chàng đẹp trai này được, Hứa Nghiên liên tục xua tay. Đợi anh giúp cô mang vali xuống, cô còn chúc anh “Du lịch vui vẻ”.
Cô kéo vali đi tìm bạn cùng phòng.
Lâm Trạch xuống máy bay trước. Trước khi ra khỏi cửa, anh liếc nhìn vào trong cabin, thấy mấy cô gái đang chụm đầu vào nhau thì thầm.
Anh còn thấy Hứa Nghiên vô cùng hào hứng nói gì đó, vừa khoa tay giơ ngón cái lên, tựa như đang nói về anh.
Tai anh nóng lên. Bà nội anh nói tai nóng là vì có người đang nhắc đến mình.
Không ngờ lần gặp lại tới nhanh đến vậy. Họ lại tình cờ gặp nhau ở quầy lễ tân khách sạn.
Lần này, ba cô bạn của Hứa Nghiên đều xúm lại để chiêm ngưỡng “đối tượng tình cờ gặp gỡ” của cô. Họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt, giao diện này quả thực không chê vào đâu được.
Làm xong thủ tục nhận phòng, dưới sự thúc giục của bạn cùng phòng, Hứa Nghiên chủ động chào hỏi Lâm Trạch, hỏi anh về kế hoạch những ngày sắp tới.
Lâm Trạch không có kế hoạch gì, anh chỉ muốn đi dạo đó đây.
Cô bạn quyết đoán nhất trong nhóm đứng ra. Cô ấy nói mình là Ba Đóa, mời Lâm Trạch gia nhập nhóm của họ: “Cậu tự đi chơi chưa chắc đã vui. Bọn tôi đã lên kế hoạch chi tiết rồi, chi bằng cậu cứ đi cùng rồi tiện thể làm phiên dịch cho bọn tôi luôn.”
Khi Ba Đóa lên tiếng, Hứa Nghiên im lặng đứng cạnh quan sát anh. Anh lắng nghe Ba Đóa nói xong, rồi nhìn về phía Hứa Nghiên, cười và gật đầu: “Được thôi.”
Thế là họ lập thành một nhóm du lịch tạm thời.
Nói là theo kế hoạch của nhóm bạn Hứa Nghiên, nhưng thật ra với thân phận cháu ngoại của người Hy Lạp, Lâm Trạch hiểu rõ nơi đây hơn bọn họ nhiều.
Cuối cùng anh trở thành hướng dẫn viên chính thức.
Lâm Trạch biết những món ăn đặc sắc của các nhà hàng địa phương, cũng biết nơi nào cho thuê thuyền để ra khơi. Anh thậm chí còn biết lái nhiều loại thuyền khác nhau.
Chỉ mất một ngày, đánh giá của các cô bạn về cuộc gặp gỡ bất ngờ này của Hứa Nghiên đã thay đổi từ “Mới 18 tuổi mà mày cũng dám ra tay!” thành “Gái hơn 3, ôm vàng về nhà. Hứa Đại Bảo cố lên, cố lên, cố lên!”
Bọn họ đùa giỡn trước mặt cả hai, trêu chọc không chút kiêng dè. Bầu không khí trêu ghẹo thường khiến Hứa Nghiên cực kỳ ngượng ngùng. Nhưng khi len lén nhìn sang, cô vẫn thấy Lâm Trạch tươi cười với mình.
Cô nghĩ, đúng là một chàng trai ấm áp và hoạt bát.
Nhưng cô đã lầm.
Đây là khoảng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời Lâm Trạch.
Mùa giải trước anh thi đấu không tốt. Mặc dù đã được nhận vào một trường đại học rất tốt nhờ bộ môn khúc côn cầu sở trường, nhưng ngành học lại không phải là ngành mà anh yêu thích, hoàn toàn do bố anh tự ý quyết định.
Bố anh luôn vậy, áp đặt và độc đoán.
Quan trọng hơn là, bây giờ ông không còn chỉ là bố anh nữa.
Ít nhất là không chỉ là bố của riêng anh nữa.
Bố Lâm Trạch tái hôn. Sau tám năm ly hôn với mẹ anh, ông lại một lần nữa bước vào lồng giam của hôn nhân.
Mặc dù trong những năm qua anh đã chứng kiến nhiều đời bạn gái của bố, nhưng lần này hoàn toàn khác. Lần này bố anh mang về một đứa trẻ, và cả mẹ của đứa trẻ đó.
Lâm Trạch không biết có nên cảm ơn bố mình không, vì ông đã chờ đến sinh nhật mười tám tuổi, khi anh trưởng thành, mới lập gia đình mới.
Anh không muốn sống cùng mẹ kế và đứa trẻ quấy khóc cả ngày, cũng không muốn nghe ông bà nội an ủi. Thế là anh bỏ về Athens thăm ông bà ngoại, rồi tiện thể đi du lịch đó đây.
Không ngờ lại gặp được cô gái Trung Quốc vô cùng đáng yêu này.
Ngày hôm sau, cả nhóm cùng đi tắm suối nước nóng ở miệng núi lửa.
Mọi người đều mặc đồ bơi. Lâm Trạch chỉ mặc quần bơi, khi thấy Hứa Nghiên thì hơi ngượng, vội dùng một chiếc khăn tắm trắng quấn quanh hông để che.
Anh nghe bạn cô thì thầm bàn tán, nói anh là “người nước ngoài” mà vẫn khá bảo thủ.
Anh lén nhìn Hứa Nghiên. Trong khi bạn cô diện bikini nóng bỏng thì cô lại mặc bộ đồ bơi khá kín đáo, bên trên là áo ba lỗ, bên dưới là váy ngắn, để hở ra một đoạn eo.
Eo cô không thon gọn kiểu mảnh mai, nhưng trắng trẻo quá chừng, khiến anh không dám nhìn nhiều.
Lâm Trạch càng quấn chặt khăn tắm hơn.
Tối hôm đó họ ăn buffet trong suối nước nóng. Mấy cô bạn mặc thêm áo khoác ngoài, Lâm Trạch cũng mặc quần lửng, chỉ có Hứa Nghiên vẫn thoải mái mặc bộ đồ bơi, không cảm thấy cần phải che giấu gì.
Đồ ăn không ngon lắm, mọi người chỉ ăn lấy lệ. Chỉ có Hứa Nghiên vẫn kiên trì thử từng món, không tin là ở đây không có món nào ngon.
Kết quả là cô ăn no quá mức.
No đến nỗi cô chống hai tay xuống sàn, nửa dựa vào lưng chiếu tatami, ánh mắt đờ đẫn, nhờ Ba Đóa đi mua thuốc tiêu hóa cho mình.
Ba Đóa dè bỉu: “Lạy hồn, tao biết mua cái đó ở đâu cho mày bây giờ?”
Lâm Trạch tò mò: “Thuốc tiêu hoá là gì vậy?”
Hứa Nghiên: “Là một loại thuốc làm từ sơn tra và trần bì.”
Lâm Trạch vò đầu, rồi đi ra ngoài mua một hộp mâm xôi tươi mang về: “Cái này cũng là một vị thuốc, chua chua ngọt ngọt, có được không?”
Hứa Nghiên cầm lấy ăn thử hai quả, trái đỏ mọng còn vương giọt nước, trông rất hấp dẫn.
Bạn cùng phòng của Hứa Nghiên đang hóng hớt ngồi bên cạnh vây xem, thấy Hứa Nghiên ăn hết nửa hộp quả mọng nên cũng kêu la đòi ăn, chia nhau nửa hộp còn lại.
Thực ra ban đầu họ cũng không thèm ăn đến vậy, dù sao quả đỏ này trông thì đẹp nhưng ăn vào thì vị chua chiếm phần lớn.
Nhưng khi bạn bè tranh giành nhau ăn, không khí đó lại làm món ăn ngọt hơn ba phần.
Thấy hộp giấy sắp cạn, Hứa Nghiên mắng họ là bọn cướp ngày. Họ thè lưỡi làm mặt quỷ, cả nhóm như những đứa trẻ con bắt đầu chơi trò thật hay thách
Đang chơi, đột nhiên ở góc khuất đã bị bàn che, một nắm tay xuất hiện ở vị trí trước bụng Hứa Nghiên.
Hứa Nghiên quay sang nhìn Lâm Trạch ở bên cạnh.
Anh ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng, như thể không có chuyện gì xảy ra. Bàn tay anh lật ngược lại, mở ra, trong lòng bàn tay là một nắm quả mâm xôi.
Anh vừa thay cô giành lại.
Hứa Nghiên rung động.
Cô có thể chụp lấy hết chỗ quả đó, nhưng không hiểu vì sao, cô lại chọn cách lén ăn từng quả một.
Để không bị các bạn nhìn thấy, đôi khi cô quay mặt đi rồi nhanh chóng nhét hai hạt vào miệng, đôi khi cô cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại, hoặc nhặt đồ rồi ăn cả nắm.
Những hành động rõ ràng như vậy đương nhiên bị bạn cùng phòng bắt được. Họ phán tội cô “chơi game không tập trung”, phạt cô phải múa bụng.
Ba Đóa dùng bút kẻ mắt và son vẽ mặt cười lên bụng cô. Mỗi khi cô hít sâu, thở mạnh, cái mặt đó từ vô cảm biến thành cười toe toét.
Họ bật một bản nhạc DJ sôi động, Hứa Nghiên liền nhảy một điệu Samba rất gợi cảm, xen kẽ với những động tác múa bụng ngốc nghếch.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào bụng Hứa Nghiên, chỉ có Lâm Trạch là không dám nhìn nhiều. Cứ nhìn vài lần là anh lại hối hận vì đã không mang theo khăn tắm. Bây giờ ngượng ngùng muốn che cũng không thể che.
May mà không ai để ý đến anh.
Tối đó Lâm Trạch mất ngủ, nửa tỉnh nửa mê. Hình ảnh vòng eo trắng nõn và bụng nhỏ phập phồng của Hứa Nghiên rung rinh rung rinh trông thật đáng yêu.
Buổi tối ngày cuối cùng, sau khi về khách sạn với họ, anh không kìm được lại gõ cửa phòng Hứa Nghiên: “Tôi phát hiện ra một tiệm kem rất ngon, chị có muốn thử không?”
Hứa Nghiên nhìn chàng trai bên ngoài cửa. Có lẽ anh đã chạy đến đây, vùng xương quai xanh dưới cổ anh đang đỏ ửng.
Ngày mai họ sẽ trở về, chuyến đi châu Âu này sắp kết thúc, có lẽ cả đời này cô cũng không gặp lại chàng trai này nữa.
Trong lòng Hứa Nghiên thoáng một tia do dự, rồi cô đóng cửa phòng lại: “Đi chứ!”
Tiệm kem đó thật ra cũng không đặc biệt gì, mùi vị cũng giống với các chỗ khác: ngọt, lạnh, mịn.
Nhưng tiệm kem lại nằm ở một vị trí đắc địa, là nơi đẹp nhất để ngắm hoàng hôn ở làng Oia, ai đi qua cũng dừng lại chiêm ngưỡng.
Có một cặp vợ chồng mới cưới trông như vừa chụp ảnh cưới xong, mặc váy cưới và vest, xách những chiếc túi lớn nhỏ đi qua.
Hứa Nghiên lập tức nghe thấy tiếng reo hò cổ vũ xung quanh. Đó là những vị khách đang ngồi ở cửa quán cà phê bên cạnh gửi lời chúc phúc đến cặp đôi mới.
Và cặp đôi mới cưới đó cũng dừng lại, gửi nụ hôn gió đến mọi người.
Mọi người đều rất vui vẻ. Không khí vui vẻ lan toả đến cả Hứa Nghiên.
Cô quay sang nhìn Lâm Trạch đang đứng một bên. Thân hình cao lớn của anh được ánh hoàng hôn phủ lên một lớp viền vàng, khiến anh trông càng giống một hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Hứa Nghiên hỏi: “Cậu có bạn gái chưa?”
Lâm Trạch lắc đầu: “Chưa có.”
Hứa Nghiên gật đầu: “Nên là như vậy.”
Chưa kịp để anh hỏi “như vậy là sao”, cô đã kiễng chân, đặt tay lên vai anh, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh.
Hôn xong lập tức lùi lại.
Lâm Trạch vẫn còn ngơ ngác. Ánh hoàng hôn chiếu rọi khiến người ta không nhìn rõ được biểu cảm. Anh không chắc chuyện gì vừa xảy ra, trong đầu anh chỉ có pháo hoa rực rỡ đã bùng nổ khắp trời đêm.
Đến khi anh có thể suy nghĩ bình thường trở lại, anh thấy đôi mắt Hứa Nghiên đang ngước nhìn mình.
Mắt cô long lanh.
Cô đang chờ ahh đáp lại.
Anh nghĩ vậy.
Lâm Trạch cúi đầu, vòng tay ôm eo cô kéo cô sát vào mình hơn một chút, hôn lên môi cô. Anh nếm được vị ngọt của dâu tây, muối biển và hạnh nhân lát. Anh đã dự đoán không sai, anh đã tìm thấy một tiệm kem ngon tuyệt vời.
Đó là cô gái đầu tiên anh hôn trong đời, khi anh mới mười tám tuổi và mới hiểu thế nào là tình yêu.
Ánh trăng sáng đã an trú trong tim. Kể từ đó, trên thế giới chỉ còn hai kiểu phụ nữ: Hứa Nghiên và những người còn lại.
Bất kể khi nào và ở đâu, chỉ cần cô vẫy tay với anh lần nữa, chàng trai mười tám tuổi năm ấy sẽ mãi thức tỉnh từ miền ký ức đã phủ bụi, vượt qua vạn dặm, rung động như thuở ban đầu.
Tác giả: Quay về nụ hôn đầu tiên, mong tình yêu mãi mãi đẹp đẽ như thuở ban sơ!